Diệp Hình hỏi: "Ngươi đặt bản đồ trong phòng Tô Khuynh Thành sao?"
"Không sai, muốn vu oan thì phải đủ nhân chứng vật chứng, không thì sao đè chết nàng?" Nữ tử tràn đầy tiếc nuối.
Diệp Hình lạnh mặt xuống, thanh âm băng hàn: "Ngươi đến Thiên môn vì cái gì?"
Nữ tử cười cười, chậm rãi nhắm mắt lại.
Diệp Hình thấy thế, biết rõ hỏi nữa cũng không ra cái gì, trầm giọng nói: "Dẫn xuống, cẩn thận thẩm vấn."
Sau đó, nữ tử bị dẫn đi.
Diệp Hình nhìn về phía Diệp Linh Nhi, hỏi: "Bộ dáng của nàng, so với người ám sát ngươi thì sao?"
Diệp Linh Nhi nói: "Lúc ấy ta không chú ý quan sát, hiện tại nghĩ kĩ lại, người am sát ta quả thật có chỗ khác Tô Khuynh Thành, giống nữ tử vừa rồi hơn."
"Vậy xem ra là nàng." Diệp Hình gật nhẹ đầu, lại nhìn xem Diệp Vô Nhai nói: "Ngươi muốn nói gì?"
Diệp Vô Nhai đạm mạc nói: "Không thể tin nàng hoàn toàn."
Diệp Hình biết rõ ý của gã, nói: "Bây giờ có thể xác định, Tô Khuynh Thành không phải người của La Võng."
Diệp Vô Nhai nói: "Ta lại hi vọng nàng là gian tế của La Võng, đáng tiếc..."
Nếu Tô Khuynh Thành là gian tế của La Võng, chuyện kia còn xử lý tốt, đến thời điểm đó, coi như giết đối phương, ngoại nhân cũng sẽ không nói cái gì.
Diệp Hình trầm ngâm nói: "Không nói chuyện này nữa, bây giờ nói chuyện bản đồ."
Mặc dù bản lồ bị lộ ra là giả, nhưng vẫn nên truy cứu.
Diệp Vô Nhai nói: "Diệp Lăng Thiên đến kiếm trủng sau ta một bước, hắn dẫn theo ba nữ tử, thực lực của các nàng không kén, nếu không có bản đồ, muốn đến kiếm trủng nhanh như vậy, rất khó khăn."
Diệp Hình nói: "Lập tức gọi Diệp Lăng Thiên tới đây."
Diệp Vô Nhai lắc đầu nói: "Việc này không quan trọng, Diệp Lăng Thiên khảo hạch thất bại, Trưởng Lão viện quyết định khấu trừ một nửa chi tiêu của Văn Hương tạ, hiển nhiên đoán được chuyện bản đồ liên quan đến hắn, coi như trừng phạt hắn, không cần thiết đuổi theo không thả."
"Thì ra là vậy, mọi chuyện đều rõ ràng, các ngươi về đi." Diệp Hình phất tay cho hai người lui xuống.
Diệp Vô Nhai và Diệp Linh Nhi rời đi.
Thấy hai người rời đi, trên mặt Diệp Hình lộ ra vẻ bị làm khó, để mình diễn kịch, thật rất khó chịu!
Dù sao kia bản đồ là y đưa cho Diệp Lăng Thiên.
Điện chủ Chấp Pháp điện, thật ra là Diệp Huyền Tu, còn y là nhị đệ tử của lão.
Gian tế của La Võng bị điều tra ra, nhanh chóng lan truyền trong Thiên môn.
Người Thiên môn, hơi thả lỏng một hơi.
Người La Võng, vô khổng bất nhập, nếu tìm không ra, vẫn còn uy hiếp.
… …
Văn Hương tạ.
Diệp Lăng Thiên đang nấu nồi lẩu, hiện tại đã vào cuối thu, thời tiết lạnh dần, thích hợp ăn lẩu nhất.
Ba nữ Nguyệt Phù Dao ngồi quanh lò than, ngửi hương vị đặt biệt của đồ chấm, nước bọt chảy ròng trong miệng.
Diệp Lăng Thiên kẹp một miếng thịt để vào trong chén của Tần Kiêm Gia, khẽ cười nói: "Kiêm Gia, những vật này dùng đồ cưới của ngươi mua, ngươi ăn nhiều một chút."
Sắc mặt Tần Kiêm Gia trì trệ, u oán nhìn Diệp Lăng Thiên, cần phải kích thích người như thế sao?
Nguyệt Phù Dao và Tô Khuynh Thành tươi cười quái dị.
Tần Kiêm Gia hờn dỗi cầm lấy đũa, kẹp lấy thịt trong chén, cắn một xuống.
Một giây sau, sắc mặt nàng chấn kinh, không do dự, lập tức kẹp đồ ăn trong nồi lẩu, cuồng ăn một trận.
Dù sao những đồ ăn này dùng đồ cưới của nàng mua, ngu sao mà không ăn.
"Cần phải khoa trương vậy sao?" Tô Khuynh Thành mỉa mai, coi Tần Kiêm Gia như quỷ chết đói đầu thai.
Cho đến khi nàng kẹp lên một miếng thịt, đưa vào trong miệng.
'Hửm!'
Thật thơm ngon!
Tô Khuynh Thành cũng bắt đầu cuồng ăn.
Nguyệt Phù Dao ngược lại rất bình tĩnh, nàng nếm qua nhiều món cổ quái của Diệp Lăng Thiên, hiện tại ăn nồi lẩu, không kinh ngạc quá mức.
Diệp Lăng Thiên kẹp lên một miếng thịt, nói: "Gian tế của La Võng bị tra ra được."
Tô Khuynh Thành nhẹ giọng nói: "Đó là chuyện tốt."
Diệp Lăng Thiên cười nhạt nói: "Đúng là chuyện tốt."
Tần Kiêm Gia và Nguyệt Phù Dao cúi đầu ăn, không nói một lời, không biết đang suy nghĩ gì.
Không lâu lắm.
Một vị khách đặt biệt, tới Thiên môn.
Chính là thái giám, còn dẫn theo bốn hộ vệ.
Một vị trưởng lão ra vẻ khách khí nói: "Cẩn Hoài công công, thật xin lỗi, môn chủ đang bế quan, tạm thời không tiện gặp ngươi, ngươi có chuyện gì, cứ nói cho ta, ta sẽ truyền lời thay.''
Vị thái giám này tên là Cẩn Hoài, hồng nhân bênh cạnh Cơ Thành, cường giả Tông sư trung kỳ.
Cẩn Hoài công công nghe vậy, không lộ ra mảy may dị sắc, chỉ cười nói: "Lần này nhà ta tới Thiên môn, chủ yếu là vì mang Tô cô nương về, không biết có thể cho ta gặp nàng không?''
Vị trưởng lão này gật đầu nói: "Tô cô nương ở Văn Hương tạ, Cẩn Hoài công công cứ tới đó tìm nàng."
Cẩn Hoài công công khẽ híp mắt, cho mình gặp Tô Khuynh Thành vậy sao, không khỏi quá mức dễ dàng, Diệp Thương Hải có ý đồ gì?
Sau đó, Cẩn Hoài công công mang theo bốn hộ vệ, đi vào Văn Hương tạ.
"Cẩn Hoài công công!" Tô Khuynh Thành nhướng mày.
Tần Kiêm Gia đứng bênh cạnh, cười trên nỗi đau của người, một bộ hứng thú xem kịch.
Cẩn Hoài nhìn Tô Khuynh Thành, cười nói: "Tô cô nương, náo đủ rồi, đến lúc theo nhà ta trở về."
Tô Khuynh Thành lạnh lùng nói: "Tại sao phải trở về?"
Cẩn Hoài cười he hé: "Vì ngươi là Vương phi được chọn, thiên hạ bao lớn, đều là đất của Đế vương, xin đừng để nhà ta khó xử."
Tô Khuynh Thành cường ngạnh nói: "Thật sao? Vậy ta thật muốn làm khó ngươi, ta đã vào Thiên môn, sẽ không bao giờ rời khỏi.''
Cẩn Hoài không để ý, chỉ cười nhạt nói: "Chỉ sợ Tô cô nương không quyết định được."
Chỉ thấy Cẩn Hoài nhẹ nhàng phất tay, bốn vị hộ vệ lập tức tiến lên, toàn bộ là Tiên Thiên hậu kỳ.
Trong mắt Tô Khuynh Thành tràn ngập hàn khí.
"Khuynh Thành, lui ra!"
Thanh âm của Diệp Lăng Thiên vang lên, hắn chắp hai tay sau lưng, từ trong lầu các đi ra.
Cẩn Hoài nhìn sang Diệp Lăng Thiên, cười nói: "Vị này chắc là tam công tử! Quả nhiên tuấn tú lịch sự."
Diệp Lăng Thiên cười nhạt nói: "Vị công công này cũng là anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng."
"Làm càn!"
Bốn hộ vệ quát lạnh, uy áp kinh khủng ép tới Diệp Lăng Thiên.
"Không được vô lễ với tam công tử như vậy'' Cẩn Hoài nhướng mày, sau đó ôm quyền nói: "Tam công tử, thật có lỗi, hộ vệ không biết lễ nghĩa, ngài chớ để trong lòng.''
Diệp Lăng Thiên cười nói: "Ta sẽ không chấp nhặt với mấy con chó này, bất quá Cẩn Hoài công công tới đây cưỡng ép mang nữ nhân của ta đi, đúng là không biết lễ phép."
Cẩn Hoài híp mắt: "Nữ nhân của ngươi?"
Diệp Lăng Thiên gật đầu, nói: "Không sai! Tô Khuynh Thành là tân nương ta chọn, là nữ nhân của ta."
Cẩn Hoài trầm mặc, lạnh lùng nói: "Tam công tử, Tô cô nương là Vương phi tương lai của Đại Chu, ngươi chớ nói lung tung, sẽ trêu chọc ra đại họa.''